Tác giả: Dicky Tran
Nguyên tác: Truyện Xác Chết Ngôi Làng Nhỏ của tác giả Hinhbonglangdu
Ngày viết: 08/07/2014
Trạng thái: Hoàn thành
2 giờ 30 sáng, Khôi và Lan đang ở trong phòng. Họ là 2 vợ chồng đã có đứa con gái tên là Mai. Năm nay, Mai vừa tròn 6 tuổi. Hai vợ chồng ngủ say không để ý đến Mai đã leo xuống giường ra ngoài từ lúc nào. Một lúc sau có cơn gió lạnh lùa qua khe cửa bật tung cánh cửa sổ đang khép hờ làm hai vợ chồng giật mình tỉnh giấc. Khôi bật điện lên định khép cửa sổ thì nghe tiếng bước chân cộp, cộp vang lên và cánh cửa phòng ngủ mở ra. Mai lẩng thẩng bước vào phòng, khuôn mặt lở loét máu thịt rơi xuống sàn nhà. Khôi hoảng hốt chạy tới thét lên:
Con bị làm sao vậy nè Mai!! Bị gì thế con?…
Chưa kịp dứt lời, bé Mai há mồm nhe răng nhọn hoắc nhào tới cắn vào cổ Khôi. Lan thấy khôi nằm bất động, hoảng quá, cô trèo ra cửa sổ chạy ra sau vườn. Lát sau, Lan thấy bé Mai và chồng đang đi tới phía mình chậm rãi, khuôn mặt có những vệt cắn, cào cấu ứa máu ròng ròng. Thấy thế Lan càng kinh hãi trèo tường chạy tuốt ra đường cái. Thường ngày xe cộ lưa thưa chạy qua chạy lại nhưng hôm nay chẳng có ai, kể cả người đi bộ cũng vậy.
Lan đứng đó một hồi chạy đi một đoạn nữa, trời vẫn nhá nhem. Bỗng có 1 ông già đi đến trước mặt Lan, khuôn mặt lòi lõm của ông khiến Mai giật bắn cả người. Tuy sợ, song Lan kịp nhận ra đó là người, Lan vội kể lại những gì vừa diễn ra cho ông nghe. Ông nói với Mai:
– Cô có biết câu chuyện về nơi này không?
Lan hoảng hốt hỏi lại:
– Chuyện gì hở bác?
– Đến nước này để tôi kể lại cô nghe!
Ông lão hấp háy đôi mắt và đột ngột trùng giọng xuống:
– Vào năm Quang Trung nguyên niên (1), ngay tại nơi này đã có một trận chiến ác liệt giữa quân Tây Sơn và quân Mãn Thanh (Trung Quốc). Kết quả là chẳng ai thắng mà cũng chẳng ai thua, 2 bên đều chết hết! 1 tên tướng Trung Quốc còn hấp hối cuối cùng đã lết đến được 1 bức tường bằng đá và dùng kiếm khắc 1 lời nguyền rủa kinh khủng bằng máu tươi lên tường. Cái đó chỉ là truyền thuyết truyền miệng đã qua hơn 200 năm vốn không ai tin là thật. Không ai biết hắn viết cái gì lên đó. Cũng không ai biết bức tường đá đó ở chỗ nào. Nhưng thế đấy, thảm họa mà hắn nguyền rủa đã trở thành sự thật.
Lan hoảng hồn ngã quỵ xuống đường. Ông già đỡ Lan dậy và nói:
– Lão già rồi chết cũng chẳng sao! Chỉ sợ cô còn trẻ chết thì…
Ông lão chưa kịp nói hết câu thì Lan đã kêu thét lên:
– …Á..A…Ááá!!
Sau lưng ông lão là Liên bạn Lan. Khuôn mặt Liên lúc này chẳng khác nào quỷ khát máu. 2 chiếc răng nanh nhọn hoắt dài ngoằng xuống cằm của Liên đang cắm ngay đầu ông lão. Lan hoảng hốt chạy đi, Liên cũng đi từ từ đi theo với 1 hàng người giống Liên, Khôi và bé Mai. Một vài con ở lại ăn xác ông lão tội nghiệp.
Chạy mãi, chạy tới đâu cũng có những xác chết vô hồn vô cảm đuổi theo. Lan chạy mãi đến 1 khu phố, đói quá Lan tìm được 1 siêu thị nhỏ liền đi vào. Vào trong thì có 1 người liền cầm dao dí vào cổ Lan. Lan hốt hoảng, vẻ mặt tái nhợt như ko còn hạt máu, mồ hôi đầm đìa. Đó là Tuấn, bạn cũ của Lan hồi cấp 3. Thấy thế Tuấn nói:
– Trời! Tưởng hồn ma nào chứ, ai ngờ là Lan à! Lâu quá tụi mình ko gặp nhau nhỉ! Số Lan cũng lớn lắm đấy. Chưa bị cắn miếng nào hả?
Lan bật khóc và ngã quỵ xuống nói:
– Phải. Tui nhanh chân chạy thoát được nhưng chồng tui Khôi và con gái tui Mai bị chúng cắn cả rồi.
Tuấn đỡ Lan dậy khuyên nhủ:
– Lan đừng đau buồn nữa. Vợ tui cũng bị chúng cắn nhưng chúng ta phải tìm cách vượt qua cơn nguy khốn này, nếu không tất cả cùng phải chết.
Lan gục vào Tuấn thảm thiết:
– Bọn chúng khắp nơi kìa! Chúng ta không chống lại được đâu.
Tuấn kéo Lan:
– Ở trong còn vài người như mình nữa, Lan vào trong đi!
Nói xong Tuấn dẫn Lan vào văn phòng siêu thị, trong đó có 4 người: 1 là Minh bảo vệ siêu thị. 2 là 1 bà bầu tên Thảo. 3 là 1 thằng nhóc trạc 9 tuổi là Khoa. Người cuối cùng là 1 người lực lưỡng tên Lộc. Thảo và Khoa ngồi khép trong góc tường, vẻ mặt sợ hãi nhăn nhó và trắng bệch. Lan cảm thấy an tâm hơn khi thấy họ. Chợt Lan hỏi Tuấn:
– Tuấn, có di động không cho tui mượn?
– Lan muốn gọi cảnh sát đến cứu chúng ta phải không?
– Ừ, nhưng sao…?
Tuấn rút điện thoại ra đưa cho Lan và nói:
– Đường liên lạc của chúng ta với bên ngoài bị cắt đứt từ hôm qua rồi. Tui thử tất cả các mạng rồi mạng kéo dây, internet nữa đều vô tác dụng. Chiều qua tui mới từ tỉnh công tác về thấy trời đất mây đen kéo đến ùn ùn đã sinh nghi rồi. Mọi người cứ nghĩ là đêm ấy trời sẽ có mưa lớn nhưng không ngờ… đêm ấy cũng là đêm cuối cùng của tôi và cô ấy…
Nói đến đây, giọng Tuấn nấc lên từng hồi như có gì nghẹn bứ trong cổ họng. Nhưng không, Tuấn sẽ không khóc lóc như Lan. Nước mắt anh đã ngừng chảy từ cái chết của vợ.
– Vậy làm thế nào cậu không bị chúng cắn?
– Tui và cô ấy đang ngủ say thì bên ngoài một con quái vật đập vỡ cửa kính nhảy vào trong nhà. Vừa nhìn thấy nó, nó đã nhảy bổ về phía chúng tui. Tui né được thì vợ tui bị nó cắn. Tui chạy về phía phòng khách thì thấy một con khác đã trực sẵn ở đó…
Tuấn ngập ngừng một lát rồi kể tiếp:
– May thay vớ được cái ghế, tui lao bừa tới đập vỡ sọ nó rồi chạy ra đường thì gặp mấy người họ. Chúng tui kéo nhau chạy, rồi cuối cùng chạy đến cái siêu thị này.
– Bây giờ chúng ta phải đi ngay còn kịp.
– Vô ích thôi. Ở đây là trung tâm nên chúng còn chưa mò tới. Những chỗ khác đều bị chúng bao vây cả rồi.
– Nhưng sớm muộn chúng cũng tới đây thôi. Chả nhẽ chúng ta ngồi đợi chúng tới sao?
– Tui trực ở đây để quyết liều mạng với chúng. Cả họ cũng thế. Người thân của họ đều bị lũ quái vật giết hại.
– Được lắm! Cậu nói vậy tui không sợ nữa chỉ thấy căm thù lũ quái vật. Dù chết tui cũng phải sống mái với tụi nó.
– Nhưng dù sao chết cũng không được làm con ma đói đúng không?
Tuấn đi lấy mì gói pha nước nóng cho mọi người ăn. Lan không còn tâm trí để ăn nhưng bị Tuấn ép ăn bằng được, cô ăn vài miếng cho có rồi bỏ đó. Ăn uống xong xuôi, 6 người bàn chuyện. Minh bảo vệ nói:
– Chuyện tới nước này, có phải chờ chết không vậy?
Lộc la lên khí phách:
– Ông sợ chết thế à? Tôi không sợ đâu! Tại chúng đông quá thôi!
5 giờ sáng trời vẫn tối đen thui, Minh đang đi “gác” ngoài siêu thị. Chợt thấy những bóng đen đang tiến lại. Anh la lên:
– Ôi trời ơi chúng đến cổng siêu thị rồi!
Nghe tin hoảng, bà Thảo lại sắp sinh, Khoa thì còn quá nhỏ nên ở trong phòng. Lan và Tuấn đi tìm dụng cụ búa kéo… chuẩn bị phòng thủ. Minh và Lộc thì đi kiếm vài thứ chặn chúng lại. Cuộc chiến đã bắt đầu!
Trong khi tìm dụng cụ chiến đấu, Tuấn và Lan đã đi vào 1 tầng hầm tăm tối. Tuấn bật đèn pin. Lan kinh sợ nói với Tuấn bằng cái giọng run run:
_Tu..Tuấn!Raaaa khỏi đây đi…!
– Cố tìm xem có gì ko đi Lan!
Lan rợn cả người nhưng biết sao được, tới nước này mà. Giữa cái phòng đen tối, mạng nhện chằng chịt thế kia mà chỉ có 1 tia sáng từ cây đèn pin của Tuấn thì khó lòng mà nhìn rõ được. Xoảng xoảng, Tuấn liền rọi đèn vào nơi tiếng động. Trời ơi Lan hét:
– Á..á..a! Con chuột kìa!
– Sặc giờ mà còn sợ chuột hả?
Lan đỏ mặt.
– Thôi đi tìm tiếp đi!
Lan đi chậm rãi. Bịch! Lan vấp vào 1 vật gì đó mềm mềm và té về phí trước. Lại 1 lần nữa cây đèn pin được rọi vào.
– A, 1 quyển sách! Trông nó cũ lắm rồi nhưng nhìn rất bí ẩn! Mình mở ra xem đi Lan!
Lan nghe Tuấn nói lật đật đứng lên mở quyển sách chậm rãi. Quyển sách viết bằng tiếng Trung Quốc cổ. May thật Tuấn có học khảo cổ nên biết, trang đầu nói:
– Đại họa sẽ đến với vùng đất này. Mọi người sẽ trở thành những cái xác vô hồn! Chỉ có 2 người mới cứu được đất nước này! 1 người là nữ thần trí tuệ nhưng lại nhút nhác được nhà trời ban xuống. Người kia là vị thần sức mạnh có lòng dũng cảm vô bờ. 2 người này nếu 1 người mất thì chắc chắn nước Nam sẽ không còn!
Nghe thì có hi vọng thật, nhưng biết tìm 2 vị thần ở đâu. 2 người lủi thủi lên lầu với 1 mớ vật dụng linh tinh. Minh và Lộc cũng đã đặt bẫy quanh siêu thị xong, vừa đúng lúc những cánh tay ướt máu bắt đầu làm ngoài cửa kêu lên những tiếng cót két, bụp bịch, rầm rầm… Những cái cửa kính chống đạn dính đầy máu bên ngoài, những khuôn mặt lở loét, chỗ đen chỗ đỏ. Răng nanh dài ngoằng đôi mắt không có tròng đang nhìn vào.
Xoảng.. Từng cánh tay mò vào thành công. Những cánh tay máu me đầy rẫy, lại thêm máu chảy ra vì phá cửa kính miểng văng vào cắm vào từng milimet. Lộc hô to:
– Kéo đi Minh!
Minh kéo sợi dây thừng đã chuẩn bị bên góc siêu thị. Bịch! Hàng tạ hàng điện tử, Tivi, điện thoại, máy tính… rớt xuống những xác chết. Chúng bị đè bẹp 1 ít nhưng vẫn phá những thứ đó để mò vào. Thảo thấy thế hoảng quá chạy ra phía sau siêu thị, nơi có cửa chạy ra phía sau. Rầm, 1 cánh tay từ cửa thoát hiểm chụp lấy vai của Thảo. Thảo vùng vẫy, cục cựa cố gắng thoát ra cánh tay đó nhưng ko được vì có những cánh tay khác đang kéo tụt Thảo lại. Thảo hét lớn hết mức, nước mắt tuôn trào vì biết mình đã nắm chắc cái chết. May sao thằng nhóc hoảng quá hóa thông minh liền cầm cây dao trong hàng dao gần đó chặt đứt những cái tay ghê rợn. Vừa chặt thằng nhỏ vừa la:
– Cô chạy đi, chạy đi!
Những cái tay xịt máu tứ tung, cánh tay rớt lụp bụp nhưng chúng vẫn chẳng ngần ngại mò vào tiếp tục. Thảo chạy được nhưng bị 1 con cào trúng vào vai cô, bị rách áo và chảy máu. Thảo chạy về chỗ cũ và lấy dụng cụ cầm máu. Thật ko may! Thằng Khoa đã bị tóm gọn và kéo ra ngoài. Những xác chết cắn xé, móc tim gan phèo phổi nó ra mà ăn mà cáu! Máu thằng Khoa chảy thành dòng. Có 1 con cầm cái đầu nó mà dùng đập cửa. Thấy đầu bị nát và bầm dập văng cả não, sọ ra nó liền cắn nhai rồi nuốt. Thằng Khoa đã nhận 1 cái chết thật thê thảm!
Bọn quái vật có mặt ở khắp nơi, gặp người, động vật là chúng bu lại cắn xé, người thì bị chúng ăn thịt, số khác thì bị biến thành quái vật như chúng. Chúng ra sức đập phá, phá hủy mọi thứ một cách ghê gớm: cửa hàng, siêu thị, phương tiện giao thông… Đâu đâu cũng toàn một đống đổ nát, đâu đâu cũng toàn là xác chết và máu tươi.
6 giờ sáng mà trời vẫn tối đen vì bị mây mù và sương khói che phủ. Chúng vây kín lấy thành phố, lúc này “nội bất xuất, ngoại bất nhập”. Cả thành phố dường như đã hoàn toàn bị cô lập với bên ngoài.
Dưới tầng hầm, Lan mở lại quyển sách, Tuấn rọi đèn xem và lần này kỳ lạ thay quyển sách lại viết bằng tiếng Việt: “1 người đã chết! Nhưng vẫn còn cơ hội, 2 người kia vẫn còn sống. Rồi sẽ tới lúc thức tỉnh! Chính lúc ấy loài người sẽ được giải thoát! Bây giờ sắp phải có 1 người ra đi để cứu lấy 2 người quan trọng nhất!”
Đúng lúc đọc xong Lan đi lùi lại và suy nghĩ. Phụp, 1 cánh tay ươn ươt rướm máu chạm vào cô mạnh thật mạnh. Lan cố hết sức đẩy cánh tay ra nhưng nó quá mạnh. 1 người phụ nữ ko thể chống lại nó được…
Đang trong tình thế nguy cấp, Thảo chạy tới cầm dùi cui điện (lấy trong siêu thị) đánh mấy cái xác tới tấp. Đánh tới đâu xác nằm bất động tới đó. Cứ như xác sợ điện vậy! Nhưng chúng quá đông mà Thảo lại lên cơn đau sắp sinh. Lan chạy được Thảo thì bị bắt lại, cô lại la hét như lần trước nhưng nhóc Khoa đã chết rồi ko cứu cô được. Cô đành nhắm mắt chịu chết. Lũ quỷ moi bụng lấy đứa trẻ nhai ngấu nghiến. Chúng cào cấu Thảo, xé từng miếng thịt của Thảo để thưởng thức. Miệng máu, người cũng máu, lũ quỷ ăn thịt người còn hơn là ăn cơm. Ăn xong chúng đi, chừa lại bộ xương và trái tim của Thảo, máu đỏ loe loét 1 vùng. 2 mẹ con đã chết. Các cạm bẫy trước siêu thị vẫn luôn thay đổi và sử dụng nhưng Lộc và Minh chẳng hay chúng đang ở ngay đằng sau, chúng nắm tay Lộc kéo 1 cái roẹt, cánh tay phải của Lộc rơi xuống. Chúng ngấu nghiến bu ăn. Anh lấy tay trái cầm cây búa và định phang vào đầu 1 con nhưng bị nó cắn đứt bàn tay, máu từ tay anh phun phụt như mưa đổ. Mất máu Lộc chết, lần này chúng ko bu lại ăn mà Lộc đột nhiên giống chúng. Vô hồn vô cảm đi đứng ko thăng bằng vì mất cánh tay và bàn tay, mồm há hốc máu chảy ra như suối. Minh thì thoát được và vào hầm với Lan và Tuấn. Lan đã phát hiện được điểm yếu của chúng “Chúng sợ điện”. Quyển sách lại mở ra lần nữa: “Sẽ chẳng còn hi vọng nữa nếu ko tìm được cách giải của tai họa này!”.
3 người bàn kế hoạch tiêu diệt đám quỷ siêu thị trước rồi ra ngoài tìm thuốc chữa. Minh đi lấy vòi nước phun ướt hết sàn siêu thị ,3 người mặc áo cách điện và rồi Tuấn với Lan cầm dây điện nhúng vào nước. Lập tức tất cả xác chết bất động hồi lâu rồi lăn đùng ra. Máu chảy lênh láng. Bây giờ đây đã trở thành siêu thị máu và xác chết.
Mọi vật đều đỏ thẫm 1 màu máu ko tươi là mấy… mấy cái xác vẫn cứ tiến vào và ko bao giờ ngừng bước dù rằng cứ vào là chết. Bỗng dây ko còn điện nữa! Nhìn ra đằng sau, phía ngoài thì thấy có vài con cắn dây điện, mỗi con cắn 1 cái rồi nằm sải lai, cháy đen thui còn hơn tắm nắng Thấy tình hình cấp khẩn Lan thông mình liền tìm được 1 con đường trốn khỏi siêu thị dưới cống! Nhưng phải có người làm mồi cho bọn chúng ko đuổi theo. Minh liền quyết định hi sinh nơi kinh rợn này. Minh chạy ra làm chúng chú ý rồi từ từ dẫn bọn chúng vào 1 ngõ cụt. Minh cầm bình xăng lên đổ ra sàn bọn chúng bị trượt cứ đi rồi té đi rồi té! Trong khi vừa khoái chí vừa run sợ Minh lập tức bị 1 nhóm tay xuyên qua bức tường nắm lấy, những cái tay bây giờ ko còn nhầy nhụa máu nữa mà tím ngắt, máu ngừng chảy và kéo mạnh Minh làm Minh đứt cả cánh tay, máu phun như vòi nước tưới cây, bụi máu của Minh phun mù mịt lên bọn xác chết. Minh bị tóm gọn nhưng bọn chúng ko ăn mà chỉ cắn Minh 1 cái duy nhất rồi bỏ đi. Minh đau đớn ôm tay nằm vật vã từ từ rồi ko động đậy hồi lâu, một lúc sau Minh tỉnh lại, miệng giống như bị lửa đốt, máu ứa ra từ từ ở mọi chỗ…
Lúc này, Lan và Tuấn đang ở dưới cống nhìn lên thấy thế Lan khóc lóc.
– Nín đi! – Tuấn nói tiếp. Giờ khóc lóc thì được gì! Cố tìm cách xem!
Một hồi lâu, Lan nói:
– Lạ nhỉ. Tại sao nãy giờ bọn chúng không xuống cống?
Tuấn cũng thấy lạ. Bỗng quyển sách lóe sáng, luồng sáng sáng đến kì lạ, nó sáng hơn bất kì vật gì, ánh sáng thắp sáng cả cái hệ thống ống cống đen mù mịt. Lan mở sách ra: “Chào mừng 2 ngươi đã đến cánh cửa tử. Đi về phía lời nguyền và các người sẽ tìm thấy đường sống!”.
Lan kinh hãi ném quyển sách xuống. Tuấn nhặt lên đọc. Chợt phía đầu bên kia cống có ánh sáng loé lên…
Tuấn và Lan nhìn về phía đó. Cái thứ ánh sáng sáng đến kỳ lạ đó sáng một hồi rồi mới tắt hẳn. Tuấn và Lan ngồi trầm tư suy nghĩ. Đột nhiên, Tuấn quay lại nhìn Lan rồi nói:
– Lan. Tôi biết 2 vị thần mà quyển sách đó nói tới là ai rồi… Đó chính là chúng ta. Chúng ta sẽ tiêu diệt lũ quái vật và cứu lấy thế giới này!
Lan bật khóc. Nước mắt trào ra.
– Không, Tuấn. Tôi không thể. Tôi không muốn nghĩ nữa.
Tuấn lau nước mắt cho Lan. Lan gục đầu vào vai Tuấn. Tuấn an ủi:
– Lan nghe tôi. Chúng ta đã mất mát quá nhiều. Chúng ta phải tiêu diệt hết lũ quái vật ghê tởm ngoài kia để trả thù cho mọi người.
Chợt đôi mắt Lan ánh lên vẻ căm thù dữ tợn. Hai người tiến về phía đầu bên kia cống. Cái cống dẫn nước khá dài. Một hồi lâu sau họ bò mới tới gần. Chợt Lan ngừng lại, hơi thở dồn dập:
– Không được rồi Tuấn. Tôi mệt quá.
– Ráng lên Lan. Chúng ta sắp tới rồi.
– Nghỉ chút đi. Tôi mệt quá!
Tuấn cũng thấm mệt. Hai người dựa vào thành cống. Lan gục vào vai Tuấn và chẳng biết cả hai đã thiếp đi lúc nào. Có lẽ vì cái đói, cái mệt và thiếu ngủ.
Khi cả hai tỉnh lại, trời đã xế chiều. Mà thực ra họ cũng chẳng nhận ra trời đất nữa vì nó âm u cả ngày khác thường. Quên đi cái đói, cái mệt, cuối cùng hai người đã tới đầu bên kia cống. Một cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt họ. Một bãi chiến trường với những cái xác chết ăn mặc kiểu phục sức quan quân giống trong phim cổ trang. Cái thì mất đầu, cái thì mất tay, chân… Lan kinh hãi ôm chặt lấy Tuấn. Phía đằng xa họ nhìn thấy có bóng người đang lết bò…
– Lan. Phía trước hình như có người…
Hai người tiến lại gần, cẩn thận tránh những xác chết. Nhưng họ đột nhiên chết đứng lại. Thì ra đó là một tên tướng quân Trung Quốc. Hắn có một khuôn mặt giữ tợn, đầu cạo một nửa, tóc cột đuôi sam dài đến đầu gối, người mặc giáp phục. Hắn đang bò dưới một cái chân, tên cắm đầy mình và người bê bết máu chảy ra như suối. Hắn lết tới cạnh một bức tường nhà bằng đá đổ vỡ, dùng kiếm khắc những chữ gì đó bằng tiếng Trung Quốc cổ lên. Xong hắn cất lên 1 tiếng cười man dại kèm theo một lời nguyền: “Ta chờ tới ngày đó. Ngày máu tươi vấy lên tường… Và người An Nam các ngươi sẽ phải trả giá!”
Hai người chưa hết bàng hoàng thì một luồng ánh sáng rực lên khiến họ phải nhắm mắt lại. Khi họ mở mắt ra thì trời đã tối. Dưới ánh trăng mờ ảo trước mắt họ là một bãi tha ma với những nấm mồ hiu hắt đến rợn người. Tuấn bảo Lan:
– Thì ra vừa rồi chỉ là ảo giác thôi. Nhưng nó thật kỳ lạ…
Tuấn chưa kịp nói hết câu thì Lan đã hét lên rồi chỉ vào bức tường khi nãy:
– Tuấn nhìn kìa!
Tuấn kinh ngạc nhìn vào bức tường. Nó vẫn còn đó, dưới những dòng chữ tiếng Trung Quốc cổ đẫm máu, máu đang rỉ ra thành từng giọt…
Lan nhớ lại những gì ông lão đã nói. Tuấn đọc những dòng chữ đó: “Tân Tiên Huyết Dịch Bổng Tại Thạch Tường Sát An Nam (2)“. Tuấn nhớ lại lời nguyền của tên tướng Tàu trong ảo giác khi nãy. Tuấn bảo Lan:
– Nhất định có ai đó đã vô tình để máu vấy lên bức tường này. Máu đã chảy lan xuống những nấm mồ kia, khiến những thi hài của lũ quân Tàu thành cương thi đã hóa thành ma-cà-rồng sống dậy đi hại người. Những ai bị chúng cắn phải cũng sẽ biến thành ma-cà-rồng như chúng!
Rồi như hiểu ra một điều gì đó hai người nhìn nhau rồi lại nhìn bức tường máu một cách căm thù.
– Phải phá hủy nó. – Tuấn nói.
Tuấn và Lan tiến lại gần bức tường. Hai người bàn nhau và cuối cùng họ đã nghĩ ra một cách để phá hủy nó: Họ buộc khúc gỗ khá to vào một cành cây gần bức tường và kéo nó lên. Sau đó hai người dùng sức kéo khúc gỗ xô đổ bức tường. Mọi việc tưởng chừng xong xuôi nhưng đã quá trễ. Những con quái vật đã đến rất gần. Phía trước có cả Khôi, bé Mai và Liên. Lan thấy họ định tiến lại thì Tuấn đã kéo Lan lại:
– Đừng, Lan. Họ đã trở thành lũ quái vật cả rồi.
Lan khóc. Tuấn ôm lấy Lan rồi nói:
– Lan phải nghe Tuấn. Nếu không chúng ta sẽ chết một cách vô ích.
Lan nhìn Tuấn cảm thông. Tuấn nói:
– Giờ Tuấn sẽ đánh lạc hướng chúng. Lan hãy phá hủy bức tường.
– Đừng, Tuấn! – Lan nói trong tiếng khóc nghẹn ngào.
Tuấn hét lên như ra lệnh:
– Làm theo lời Tuấn đi!
Tuấn chạy lại phía trước, liệng những hòn đá về phía chúng. Chúng đuổi theo Tuấn. Tuấn chạy mãi đến một bờ vực. Cùng đường, Tuấn nói:
– Ta chết cũng không để chúng mày xâu xé đâu!
Nói rồi Tuấn nhảy xuống. Còn một mình Lan. Lan nhìn bức tường, ánh mắt cô ánh lên màu đỏ của sự căm thù dữ tợn. Cô cầm một hòn đá to ra sức đập. Phía sau những con quái vật đã tiến lại phía Lan. Bức tường sụp đổ. Lan nhìn chồng con, Liên cùng lũ quái vật bốc hơi thành một làn khói xanh bay đi. Cô cất tiếng cười man dại:
– Haha…haha…!
Sau khi lũ quái vật biến mất, những đám mây đen, sương mù dày đặc che kín thành phố cũng tan dần. Khi chính quyền đến được thì thành phố đã trở thành một nơi đổ nát, hiu hắt. Họ không dám ở lại đây lâu vì mùi hôi thối nồng nặc và sự u ám đến rợn người.
Nói về Lan, không ai biết cô đi đâu. Có thể cô đã hoá điên hoặc đã tự sát vì quá kinh hãi với những gì đã diễn ra…
(1): Tức năm đầu trị vì của vua Quang Trung (1788).
(2): Nghĩa là “Máu tươi vấy lên tường đá diệt An Nam”.