Câu chuyện ko biết nên bắt đầu như thế nào nữa… Có lẽ mọi chuyện bắt đầu khi tôi rời xa cái vùng thôn quê hẻo lánh để lên sống tại mảnh đất thủ đô hoa lệ. Trên thủ đô Hà Nội, tôi không hề có một người thân thích, không có nổi 1 miếng đất nhỏ để làm nhà ở nhưng khao khát và mơ ước đc sống và làm việc ở thủ đô cùng với mong ước đc làm giàu giống như bao người dân quê nghèo đã thôi thúc và tăng thêm quyết tâm cho tôi. Đặt chân đến Hà Nội với vỏn vẹn 5 triệu đồng trong người cùng vài bộ quần áo dã cũ, tôi choáng ngợp trước vẻ đẹp hào nhoáng, vẻ đẹp kiêu sa và lung linh của một thành phố lớn với những tòa nhà cao chọc trời và cả dòng người tấp nập nhũng ô tô những xe máy khiến cho tôi càng hào hứng và thêm khát khao một ngày nào đó mình cũng sẽ đc ở trong những ngôi nhà to kia, đc đi trên những chiếc ô tô bóng loáng. Nhưng ước mơ cũng là ước mơ, tôi phải quay về với thực tại. Việc đầu tiên tôi phải làm là đi tìm chỗ để ở đã rồi tìm một công viẹc để kiếm sống. Lên đến thủ dô tôi mới biết cái gì cũng đắt đỏ và số tiền 5 triệu đồng tôi mang theo là một con số quá ít ỏi. Những ngày đầu tôi phải ăn thật dè xẻn và ngủ ở ngoài lề đường hay mái hiên hay kể cả là gầm cầu để tiết kiệm từng đồng tiền ít ỏi. Nhưng có lẽ mọi việc không thể lường trước đc, một ngày đẹp trời tôi đã bị móc túi mất hết số tiền dành dụm ở quê trong khi đi xe buýt…
Dường như tuyệt vọng, bây giờ đến tiền về quê còn ko có thì biết làm thê nào… Nhưng trời không tuyệt đường người, may mắn cho tôi là trời cho tôi gặp Nam – một người bạn cùng quê đã lên Hà Nội trước tôi vài năm – và cậu ta rủ tôi về ở trọ cùng cho vui… Tất nhiên là chết đuối lại nắm đc cọc, tôi vui vẻ đồng ý mà không biết cuộc đời tôi từ đây rẻ theo một hướng khác… Và mọi chuyện bắt đầu….
Sau khi tìm đc chỗ ở là về ở chung phòng với thằng bạn thì tôi cũng bắt đầu đi xin việc, nhưng trước hết xin nói qua với các bạn về nơi tôi sẽ và đã đến ở. Nhà trọ mà nói đúng hơn là phòng trọ của Nam là một phòng trọ nhỏ rộng khoảng 25m vuông, nhà vệ sinh khép kín cùng với một gác lửng, bên cạnh còn có 4 gian như thế nữa cùng với một khoảng sân vườn rộng rãi và thoáng mát. Trong phòng có kê một chiếc giường đôi và một chiếc bàn, trên đó có 1 cái tv nhỏ khoảng 19 inch và canh đó có 1 cái tủ đứng đựng quần áo… Tôi về ở cùng Nam đc 3 4 ngày thì bắt đầu đi tìm việc làm và tôi cũng đi làm rửa xe cho một quán rửa xe máy ở gần nhà đc vài tháng thì tôi xin học nghề sửa chửa điện thoại di động ở một cửa hàng trên đường Tuệ Tĩnh. Trong thời gian đó, Nam cũng đã có người yêu. Người yêu Nam là Nhung, một cô gái quê Nam Định, Nhung xinh và hiền dịu, ở cô ấy toát ra một vẻ đẹp của một cô gái miền quê hiền lành ngây thơ. Yêu nhau đc 3 4 tháng, cũng đã có vài lần Nam đưa Nhung về nhà ở quê chơi. Chưa bào giờ tôi thấy 2 đứa cãi nhau hay to tiếng, tưởng chừng như bạn mình tìm đc hạnh phúc bên một người con gái xứng đáng nên tôi cũng mừng cho chúng nó. Rồi đến một hôm, Nam buồn rầu nói với tôi :
– Long ơi, tao với Nhung vừa cãi nhau mày ạ…
Tôi thấy ngạc nhiên và hỏi lại :
– Sao lại cãi nhau ? Mày với cái Nhung á ? Hai đứa mày đang vui vẻ lắm mà, sao lại cãi nhau ?
Tôi hỏi dồn dập một lúc mấy câu liền nhưng Nam không trả lời mà chỉ ngồi buồn và nó uống rượu, Chưa bao giờ thấy nó uống rượu và đây là lần đầu tiên tôi thấy nó uống nhiều như thế. Nó tu hết một hơi rồi nước mắt nó lăn dài trên má và bảo với tôi :
– Tao tính sẽ cưới Nhung và cũng để dành đc 1 số tiền để định làm đám cưới nhưng chắc có lẽ Nhung bỏ tao mất thôi !
Rồi nó lại khóc và tu rượu nư nước lã, tôi thấy thằng bạn mình như vậy mà ko biết nói gì hơn. Nó nằm lăn ra ngủ và rồi nó tự nhốt mình trong nhà 3 ngày liền, toi có làm đủ mọi cách cũng ko thể thay đổi đc tình hình thì đến ngày thứ 4 tôi đi làm về thì thấy mặt nó tươi như hoa và chạy ra nó bảo :
– Tối nay mà ko đc đi đâu đấu đấy, tối nay Nhung sang nấu ăn nên mày phải ở nhà ăn cơm với bọn tao !
Tôi chả hiểu chuyện gì nhưng thấy bạn mình vui vẻ trở lại tôi cũng vui lây nhưng tôi từ chối lời mời của nó :
– Tối nay thì ko đc rồi, chiều nay đi học về tao ohải đi có chút chuyện 2 3 hôm rồi tao mới về xong tao về quê luôn, 1 tuần sau tao mới lên mày ạ. Thế nên cho tao xin lỗi nhé.
Nam cố nài nỉ tôi tối nay ở nhà ăn bữa cơm rồi đi nhưng không được nên nó buồn buồn đi vào trong nhà. Tôi theo vào và bảo nó :
– Thôi đc rồi tối nay tao cố gắng về qua 1 chút rồi tao đi, tao nói trc là tao ko ngồi lâu đc đâu đấy.
Nó cười hớn hở gật đầu. Tôi lấy bước ra cửa để đi học và thầm nghĩ ” đúng là tình yêu thật kỳ diệu, nó có thể biến 1 thằng đàn ông to như bò mộng thế kia thành 1 đứa trẻ con thì tài thật đấy”. Tối hôm đó vừa về đến nhà thì thấy Nhung và Nam 2 đứa đang vui vẻ dọn mâm cơm cùng với một vài người bạn cùng xóm cũng sang ăn chung nên bữa ăn rất vui. ăn đc một kúc thì tôi ohải đi có công chuyện và 12h đêm tôi mới về đến phòng trọ. Về đến nơi tôi thấy còn mỗi mình Nam ngồi trên giường, cả phòng trọ tối om. Tôi bảo :
– Nam đấy à, sao ko bật cái đèn lên cho sáng mày ?
Nó im lặng ko trả lời, tôi nghĩ là nó say nên ko hỏi nữa mà bật đèn đi về phía tủ quần áo định mở ra thì Nam ra cản lại :
– Mày đừng mở tủ, tao biết mày mai về quê nên tao lấy sẵn quần áo của mày cho vào va ly rồi, đi ngủ sớm đi mai còn về quê sớm.. Hề hề… Mày thấy bạn mày có tốt ko ?
Toi thấy nó có vẻ say nên cũng cười và nói :
– Rồi rồi tốt, ông là bạn tốt nhất của tôi rồi. Thôi ông bạn tốt say rồi đi ngủ đi cho tôi nhờ đừng phá tôi để mai tôi còn về quê sớm.
Nó cười hề hề rồi lăn ra ngủ. Tôi định mở tủ để kiểm tra lại xem còn thiếu gì không nhưng mà thằng bạn cứ cản và không cho mở nên tôi cũng chiều ý nó, tôi kiểm tra lại cái va li đựng quần áo thì thấy đầy đủ rồi nên đi ngủ luôn và sáng mai tôi về quê sớm. 1 tuần sau tôi lại ra Hà Nội sau khi làm xong mọi việc ở quê. Ra đến phòng trọ thì không thấy Nam đâu mà cửa phòng khóa kín. Tôi hỏi khắp mọi người thì thấy bảo là Nam và Nhung có cãi nhau to lắm và Nam chuyển đi rồi. Tôi đến gặp chủ nhà thì đúng là Nam đã trả phòng trọ và đi ngay sau hôm tôi về quê 2 ngày rồi. Tôi đề nghị bà chủ cho thuê lại gian phòng đó để ở vì do đã ở quen nhà ko muốn đi nơi khác và cũng vì gần nơi mình đang học việc nên cũng tiện đi học. Tôi nhận chìa khóa phòng và vào phòng thì thấy trong phòng không còn gì ngoài chiếc giường vẫn nằm đó. Tôi đi mua mọt chiếc tủ bạt để treo quần áo và mua thêm 1 ít đồ dùng lặt vặt như bếp và bát đũa để nấu ăn rồi cuộc sống của tôi lại trở về như bình thường ngoại trừ một điều là ban đêm tôi hay nghe tiếng ai đó gõ vào 1 vật gì đó như bằng gỗ vậy…
Nghĩ rằng do bình thường có thằng Nam nó hay ồn ào giờ vắng vẻ quá nên tôi tưởng tượng ta vậy thôi. Nhưng đêm hôm đó tôi đang ngủ thì có tiếng gõ cửa, Tôi chạy ra mở cửa thì ko thấy ai. Nghĩ trẻ con hàng xóm nghịch ngợm nên lại vào ngủ tiếp… Thiếp đi đc 1 lúc thì :
“Cộc…cộc…cộc…”
Ba tiếng gõ đều đặn lại vang lên như lúc nãy, lần này tôi chạy ra mở cửa nhưng không có ai. Tôi nói to lên cho ai đó đang chọc phá tôi có thể nghe thấy đc :
– Đêm hôm rồi có để yên cho người khác ngủ ko, hết trò rồi hay sao mà phá cửa nhà ngta lúc đêm hôm thế ? thích chết ko hả ?
Không có ai trả lời, tôi quay vào vừa đóng sập cửa lại và đi đến bên giường thì “Cộc…cộc…cộc…” lại là cái tiếng gõ cửa y hệt như lần trc… Tôi tức điên lên chạy ra mở cửa và lần này tôi giật mình ngã ngửa về phía sau khi nhìn thấy một người con gái tóc dài ngang vai rủ xuống che kín mặt, ng đó mặc nguyên 1 bộ đồ trắng tinh đang đứng ngay trước cửa và nhìn chằm chằm vào mình…
Tôi ú ớ vài tiếng thì người đó cất tiếng cười sặc sụa :
– Hahaahhaha… Thằng này già đầu mà còn nhát chết ha ha ha
Tôi ngẩn người ra thì hóa ra là Nam… Tôi không nói lên lời và nó đi thẳng vào nhà. Vào đến nhà không đợi tôi nói gì nó thao thao bất tuyệt :
– Sau 2 hôm mày về quê, tao với Nhung cãi nhau to lắm, bây giờ Nhung nó bỏ tao đi mãi mãi rồi, vĩnh viện ko bao giờ tao với Nhung gặp lại nhau đc nữa, tao cũng đi sau hôm đấy tao cũng ko ở đây nữa. Cũng nhớ mày lắm nhưng mà ko gặp đc. Mãi bây giờ mày mới ra mà giờ tao mới về gặp mày đc.
Tôi hỏi nó :
– Thế giờ mày ở đâu và làm gì rồi. Chuyển về đây ở với tao.
Nó im lặng hồi lâu rồi bảo :
– Tao ở xa lắm, mà tao cũng ko về đc đâu, tao còn vướng công việc mà…
Nghe nó nói vậy cũng ko biết làm sao, tôi an ủi :
– Thôi thì chuyện qua rồi, ko có em này kiếm em khác, thiếu gì ng con gái tốt, mà mày ko về cũng ko sao, thỉnh thoảng anh em mình lại gặp nhau là đc.
Nó mỉm cười và nói có việc giờ phải về rồi. Tôi tạm biệt nó và đi ngủ. Đêm hôm đó không còn tiếng gõ như mọi đêm nữa nên tôi ngủ ngon đến sang hôm sau. Cuộc sống của tôi lại trở lên bình lặng như mọi ngày thì đến một hôm tôi gặp Nhung trên đường. Nhũng cũng thấy tôi và quay đầu bỏ chạy. Tôi đuổi theo nhưng đc một đoạn thì mất dấu. Mấy ngày sau tôi thường hay đi qua đó và rồi tôi cũng lại gặp Nhung một lần nữa, Nhung giờ khác xưa nhiều rồi, không còn vẻ ngây thơ trong sáng như trước mà thay vào đó là mẹ đẹp sắc lạnh, sành điệu và thời thượng. Gặp tôi Nhung lại tranh mặt và tôi đi đến gần hỏi thì Nhung vờ như không quen. Tôi thất vọng lắm và về nhà. Đêm hôm đó ko ngủ đc, nằm thao thức cho đến khi thiếp đi thì lại có tiếng gõ cửa. Lần này tôi mở ra thì ko có ai, đến lần thứ 3 cũng ko có ai, tôi bực mình quát ầm lên :
– Đứa nào thích chết đấy ? Có giỏi thì ra mặt đi ?
Đứng một lúc ko thấy ai, tôi quay vào nhà. Lúc này trong phòng tôi đột nhiên lạnh lạ thường, tôi có cảm giác căn phòng hôm nay âm u hơn mọi ngày mặc dù bây giờ dang là trưa hè tháng 5 mà tôi bất giác rùng mình. Đúng lúc đó thì “Cộc…cộc…cộc…” tiếng gõ cửa lại vang lên khiến tôi giật mình. Lần này tôi run run bước ra phía cửa, mở thật mạnh cánh cửa nhưng không, phía trước không có ai cả. Tôi chạy hẳn ra ngoài và thấy một người đứng ở phía xa nhìn chằm chằm về phía tôi. Do xa quá tôi không nhìn rõ đó là ai nhưng tôi có cảm giác người đó ko hề bình thường và tốt nhất tôi nên vào nhà. Vừa quay vào nhà tôi hét ầm lên và chạy ngay ra ngoài vì trên giường của tôi đang có 1 người con trai đang ngồi gục mặt vào đầu gối. Mà mới cách đây ít phút tôi còn đứng cạnh đó vậy người này là ai. Tôi lấy hết can đảm cất tiếng hỏi
– Ai thế ?
Không có tiếng trả lời… Tôi lấy hết can đảm bước vào phòng và với tay bật đèn thì một lần nữa tôi như bị đứng hình ngay lập tức… Khi đèn phòng vừa sáng thì người đó cũng biến mất không một dấu vết. Tôi như không còn tin vào mắt mình nữa. Tôi tắt và bật đèn lại 3 4 lần và dụi mắt thật kỹ nhưng trên giường đúng là không hề có một người nào đang ngồi ở đó. Tôi nghĩ chắc do mình mệt quá nên nhìn nhầm, tôi đi xuống nhà vệ sinh rửa mặt và lần này tôi như chết đứng khi vừa rửa mặt xong tôi nhìn lên gương thì thấy có một bóng người đi vụt ngang qua sau lưng tôi… Tôi vội quay lưng lại nhưng không có ai, cửa vẫn cài chốt bên trong người ngoài không thể vào đc vậy ai là ng vừa xuất hiện sau lưng tôi… Tôi chạy vội ra ngoài, bật sáng hết đèn trong phòng lên, ngồi bên cạnh giương, tôi không tin trên đời này có ma. Hồi ở quê tôi cũng đc nghe rất nhiều chuyện ma từ các ông các bà trong xóm kể mỗi khi lũ trẻ tụi tôi có sang chơi nhưng chưa bao giờ tôi tin, vậy cái vừa xuất hiện là cái gì… Tôi tự hỏi nhưng ko hề có câu trả lời. Đúng lúc ấy thì chợt bàn chân tôi để dưới đất chợt lạnh buốt… Tôi đưa mắt nhìn xuống và tôi hét lên đầy kinh hãi vì ở trong gầm giường của tôi có một bàn tay trắng nhợt nhạt, trên tay có vài vết loang đỏ thẫm như máy đang nắm chặt lấy cổ chân tôi… Tôi vội co vội chân lên giường và đêm hôm ấy tôi ngồi co ro trên giường không dám bước chân ra khỏi giường nữa…
Ngồi co ro cho đến sang, mệt quá tôi thiếp đi… Trong giấc mơ tôi thấy trong phòng mình đầy máu, máu vung vãi khắp nới. dưới gầm giường có một cái xác người cũng đẫm máu mà tôi không thể nhận ra đó là ai, có quen hay là ng lạ… Rồi đột nhiên người đó bật dậy túm lấy tôi. Đến đây tôi giậy mình tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã 9h sáng, tôi gọi điện thoại cho thầy dạy xin phép đc nghỉ 1 2 buổi vì bị ốm rồi dọn dẹp phòng của mình. Quét dọn từ trên gác lửng xuống đến tận nhà tắm xong xuôi nhưng còn 1 chỗ tôi chưa dám chạm đến đó là cái gầm giường. Lấy hết can đảm tôi cúi xuống từ từ, thật từ từ và tôi thở phào nhẹ nhõm khi gầm giường sạch trơn. Tôi thầm nghĩ “đéo mẹ, chắc tại đêm qua mệt quá nên hoa mắt ấy mà, thời buổi đéo nào rồi mà còn ma với chả quỷ, rõ hâm”… Bật cười vì nỗi sợ hãi đêm qua cửa mình, nhân tiện hôm nay đc nghỉ nên định gọi cho Nam rủ đi nhâm nhi cafe rồi đi chơi cho khuây khỏa nhưng gọi điện thì toàn “Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Đúng lúc ấy có 1 anh hàng xóm đi từ đâu về vừa đi vừa chửi đổng :
– Đm thằng nào mất dạy, đm đứa nào vứt chuột chết ở đâu mà mùi hôi đéo chịu đc. đm bố mà bắt đc thằng nào vứt chuột chết ra quanh đây bố mày tẩn cho nhừ tử, mà đéo biết nó giấu vào đâu mà tìm mãi đéo thấy.
Tôi từ trong nhà đi ra hỏi :
– Có chuyện gì thế anh ?
Ông hàng xóm bực tức vừa chửi vừa trả lời :
– Đm đéo biết từ hôm qua đến giờ cái mùi chuột chết từ đâu nó cứ thoang thoảng, kinh vãi cả đái. Mà anh bắt đc thằng nào giấu chuột chết anh đánh bỏ bố nó luôn…
Nhân tiện anh em đang rỗi tôi mời anh hàng xóm ra đầu phố uống cafe rồi hỏi về chuyện của Nam :
– Anh biết thằng Nam trước nó ở cùng phòng với em chứ ạ ?
Ông hàng xóm gật đầu rồi bảo :
– Ừ anh biết, nó ở cùng phòng với em mà có con người yêu xinh xinh ấy hả. Cái hôm mày về quê thì 2 đứa nó cãi nhau to lắm rồi mấy hôm sau thấy bà chủ bảo là thằng Nam nó đi rồi, chắc là cãi nhau nên chán bỏ đi đây mà.
Tôi hỏi tiếp :
– Thế từ hôm ấy anh có thấy Nam hay Nhung quay lại ko ạ ?
Ông ấy nhấp ngụm cafe rồi trả lời :
– Thằng Nam thì anh ko thấy nhưng con bé kia thì a có thấy một hai lần gì đấy, mà nó toàn về lúc tối muộn thôi mà lén lén lút lút, đến trước cửa phòng thì ko mở cửa vào mà thấy khóa thì đi luôn.
Nghe đến đây tôi linh cảm có chuyện ko hay cho thằng Nam nên tôi hỏi lảng sang vài chuyện khác rồi xin phép đi trc. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là gọi cho thằng Nam,rút điện thoại gọi nhưng không thể liên lạc đc. Tôi nghĩ ngay đến cái Nhung. Tôi vọi chạy đi đến chỗ mà tôi gặp cái Nhung lần trc nhưng lần này không hề thấy Nhung ở đấy. Tôi dò hỏi mọi người xung quanh thì ko ai biết Nhung là ai. Tôi lục trong điện thoại may là còn 1 bức ảnh tôi chụp tất cả mấy anh em trong xóm hôm trc khi tôi về quê, và trong đó có cả Nhung, Tôi hỏi lại mọi người và cho họ xem ảnh nhưng không ai biết và chưa ai từng thấy Nhung cả. Dường như mất phương hướng, tôi lại đi về nhà và lần này thì về đến đầu cổng tôi đã ngửi thấy mùi chuột chết bay thoang thoảng và thầm chửi y như anh hàng xóm chửi lúc sang vậy. Nhốt mình trong phòng đến chiều tối, tôi ra ngoài đi dạo phố buổi tối. Lúc này đi lang thang gần Hồ Gươm từ xa xa tôi thấy 1 dáng người rất quen thuộc cũng đang nhìn về phía tôi. Tôi nhận ra đó là Nhung, tôi chạy lên đuổi theo nhưng khi đến nơi nhung đã biến mất vào dòng người đông đúc ở gần đó.
Thất vọng, tôi về nhà nằm vắt tay lên trán suy nghĩ. Nằm một lúc tôi thiếp đi thì tiếng gõ cộc cộc lại vang lên đều đặn khiến tôi giật mình. Nhìn quanh nhà thấy ko có hiện tượng gì, tôi nhìn đồng hồ mới có 9 rưỡi tối. tôi đi ra ngoài hiên nhà chơi, lúc này có mấy người hàng xóm cũng đang ngồi ngoài hiên hóng mát, ai ai cũng kêu có mùi chuột chết thoang thoảng trong vườn mà sao mãi ko tìm ra là nó ở chỗ nào. Lúc này tôi chú ý là ở trong góc vườn có một cái giếng nhỏ có một tảng đá nhỏ đậy lên, có vẻ lâu lắm chưa ai dùng đến, nhưng rồi tôi tự nhủ “Chuột chết ném xuống giếng thì cũng làm gì có mùi bay ra tận đây mà cái giếng đậy kín thế kia cơ mà”… Ngồi ngoài hiên một lúc thì mọi người vào nhà đóng cửa đi ngủ. Tôi cũng vào nhà nhưg không ngủ đc. Nằm thao thức một hồi lâu thì thiếp đi. Nửa đêm cảm thấy hơi đói, định bụng đi ra ngoài xem có gì ăn đêm ko. Tôi bước xuống giường và tôi trượt chân ngã ngửa xuống nền nhà vì dưới chân tôi có 1 thú gì đó nhầy nhầy trơn trơn khiến tôi đứng ko vững.. Tôi nhìn xuống chân thấy nền nhà toàn máu… Tôi kinh hãi định đứng dậy nhưng trơn quá tôi lại ngã xuống 1 lần nữa… Đúng lúc này tôi nhìn vào phía trong gầm giường. Trong đó là một xác người toàn máu, do tối quá tôi ko phân biệt đc nam hay nữa chỉ thấy tóc cắt ngắn trụi đi và đầu bị đập dập nát hết… 2 mắt của cái xác nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nói với tôi điều gì ấy nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ còn có 1 suy nghĩ đó là chạy… Chạy thật nhanh khỏi nơi mà quai này…
Lấy hết sức bình sinh tôi bò dậy và đẩy cửa chạy ra ngoài… Ra đến bên ngoài, tôi nhìn lại vào trong thì ko còn xác, cũng ko còn có cái xác nào nữa… Tôi ko dám vào phòng lần nữa mà tôi sang gõ cửa anh hàng xóm tôi gặp lúc sáng xin ngủ nhờ 1 đêm… May mắn là anh ấy cho ngủ nhờ, nằm không ngủ đc, nhớ lại cái cảnh kinh hoàng ấy tôi nghĩ có chuyện ko hay xảy ra cho nam nên tôi vội lấy đt gọi thử cho nó lần nữa… Lần này thì có chuông nhưng ko ai nghe máy… Tôi gọi lại 2 3 lần thì tôi nghe tiếng chuông điện thoại của Nam vang lên quanh đây. Tôi lắng nghe thật kỹ đúng là tiếng chuông đt của Nam rồi… Tôi mở cửa ra ngoài thì thấy ở chỗ cái giếng nhỏ nhỏ có cái gì đó sáng hắt lên ở góc tường. Tôi vội gọi ông anh hàng xóm dậy và chỉ cho ông ấy xem. 2 anh em bật đèn pin đi gần vào chỗ cái giếng. Càng vào gần hơn thì mùi hôi càng nồng nặc. Ông anh vừa đi vừa lẩm bẩm tao mà tìm thấy con chuột nào ở đây thì mấy thằng ôn trong xóm trọ biết tay tao. Vào đến nơi tôi thấy đúng là đt của Nam đây rồi, cái 1280 màu xanh đen có dán ảnh của Nam và Nhung đây mà… Rồi lúc này ông anh hàng xóm chợt bảo :
– Long ơi, anh thấy hình như mùi nó thoát ra từ dưới giếng này này… Hay anh em mình thử xem dưới này có cái gì đi… Lúc này tôi vào gọi thêm một vài người nữa cầm đèn ra soi vì đèn của chúng tôi tối quá ko thể soi xuống tận sau giếng đc. Lúc có thêm mấy ng trong xóm ra bỏ tảng đá ra thì ai cũng phải đưa tay lên bịp mũi vì mùi hôi thối nồng nặc từ dưới giếng bốc lên. Rồi sau đó một anh cầm đèn pin soi xuống giếng và anh ta hét ầm lên ngã ngửa ra sau… Không ai hiểu chuyện gì nên cũng ngó vào xem và ai cũng bị giống như anh chàng kia vậy. Có người còn vừa chạy vừa nôn thôc nôn tháo. Tôi cũng nhìn vào giếng và rú ầm lên vì dưới giếng là xác của một người không mặc quần áo đang trương lên nhìn rất kinh khủng…
Sáng hôm sau cảnh sát đến mời tôi lên làm việc vì tôi là người phát hiện ra cái xác, họ công bố nạn nhân là nữ và có thể tôi quen – đó là Nhung, Nhung bị cắt trụi hết tóc, trên người bị rất nhiều bết bầm tím, và vết thương gây ra tử vong là nhiều nhát búa đập vào đầu khiến vỡ sọ não và tử vong ngay tại chỗ. Rất có thể hiện trường gây án chính là căn phòng tôi đang ở… Và dưới giếng còn tìm đc 1 chiếc búa là hung khí…
Những câu nói của cảnh sát văng vẳng mãi trong đầu tôi… Nhung đã chết, vậy 2 3 lần tôi gặp Nhung trên đường thì đó là ai. Cái người ngồi gục mặt khóc trên giường tôi là ai. Ko lẽ đó là hồn ma của Nhung. Thế còn thằng Nam, thằng Nam hiện giờ nó đang ở đâu. Tôi về phòng dọn dẹp lại hành lý và quyết định chuyển đi với bao nhiêu dấu hỏi hiện ra trong đầu và suy nghĩ duy nhất bây giờ là phải tìm ra Nam thì tôi mới có câu trả lời. Khi ra đến đầu ngõ chợt có một chị bán hàng nước gọi tôi lại :
– Long phải ko em, em biết tin gì chưa, thằng Nam, cái thằng ở cùng em ngày trc ấy nó bị công an bắt rồi, hình như là nó giết người yêu hay sao ấy.
Tôi như ko tin những gì mình vừa nghe, vội chạy ngay lên công an và thấy Nam ngồi đó… Tôi lao vào hỏi nó và nhận đc câu trả lời :
– Đúng, tao giết nó đấy… Chính tay tao cầm búa đập nó đấy, vì nó thích mày. Đáng lẽ ra tao ko nên để 2 đứa mày gặp nhau, tao ko nên cho mày ở cùng phòng để rồi tao phải đập chết nó. Mày biết tao giết nó thế nào không ? Tao bắt nó cởi trần chuồng trước mặt tao, tao định hiếp nó nhưng nó không cho nó dọa tự tử cơ đấy hà hà, nhưng sao tao để nó chết dễ thế dc, tao nhốt nó vào trong tủ quần áo, và mày định mở ra đấy nhưng tao ko cho mày mở, mày ngu lắm Long à… Rồi mày biết ko tao lấy dao rạch mặt nó ra, rồi cắt hết tóc nó đi nhìn nó xấu xí thảm hại lắm… Nhưng càng nhìn tao càng sướng vì tao biết là nó như thế thì sẽ ko dám đến gặp mày nữa… Con đàn bà lăng loàn, rồi tao ép nó phải nhận là có thích mày có yêu mày… Rồi tao cầm búa nện vào đầu nó cho chết hẳn… Rồi sau đó mày biết rồi đấy… Ha ha ha đáng đời một con đĩ… Mà tao nói này – đến chết rồi nó vẫn còn trinh mới ghê chứ. Phá trinh lúc nó chết rồi cũng sướng thật đấy…
Nghe những lời thằng bạn mình nói, tôi ghê sợ, ghê tởm vì đã từng sống cùng nó, từng ăn từng ngủ cùng 1 nhà với nó như anh em… Nước mắt trào ra vì những gì đc nghe từ chính miệng thằng bạn tôi thốt ra.. Tôi tiến lại gần giơ nắm đấm đính đấm nó nhưng lại thôi… Nhìn chằm chằm vào nó và nói :
– Loại như mày ko xứng đáng với Nhung và cũng ko xứng với bất kỳ ai trên thế giới này, mày nên chết đi và tao hối hận khi có đứa bạn như mày. Tao đang muốn tự tay xé mày ra thành ừng mảnh như đánh mày bẩn tay, cứ để pháp luật trừng trị mày Nam ạ.
Tôi quay về, người nhà Nhung lên nhận xác Nhung trong nước mắt đau buồn. Tôi dọn nhà đi và khi nhìn vào trong phòng tôi thấy Nhung đứng đó nhìn tôi… Nhung mỉm cười với tôi và biến mất… Cánh cửa phòng trọ đó mãi mãi đóng lại trong ký ức của tôi…